Cháu lớn lên bao quanh là biển cả
Sớm bầu bạn với những rặng phi lao
Đàn chim yến tìm nơi cao làm tổ
Những hàng thông tiếng gió thổi rì rào
Bà kể chuyện các binh đoàn lính tế
Đảo Hoàng Sa là đất nước là nhà
Dẫu xa xôi nhưng thật là gần gũi
Là máu thịt của bao đời ông cha.
Cũng bởi tại nghịch cảnh của chiến tranh
Cả dân tộc đứng dậy đuổi xâm lăng
Bọn cơ hội tham lam vào xâm chiếm
Giành Hoàng Sa từ đấy đến bây giờ
Người Việt Nam cháu luôn tự hỏi
Người Trung Hoa đất rộng mênh mông
Đây sa mạc, kia là biển cả
Tranh dành chi đất của cha ông (cháu).
Cháu đọc truyện rất thích gương hào hiệp
Người chính nghĩa lấy nhân từ làm trọng
Chuyện ngày ấy Lưu Biểu nhường Kinh Châu
Nhưng Lưu Bị nhất quyết rằng không nhận.
Hỏi dân tộc Việt Nam sao không giận
Đất của ta, đảo cũng là của ta
Ngàn năm ấy yên bình không giành giật
Giờ tàu bè đánh bắt bị đuổi ra.
Những ngư dân hiền lành ra biển cả
Mang theo mình chỉ mảnh lưới cần câu
Ông biết không, thế mà bọn ác bá
Dùng sức mạnh súng đạn bắn cháy tàu.
Cho cháu hỏi một câu nhé
Nếu ông là người Việt sẽ nghĩ sao
Vốn hòa hữu ghét kẻ cường hào
Chắc ông cười và chẳng nói thành câu..
Lê Quốc Bảo
0 comments:
Đăng nhận xét